Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Như những lúc tôi không cần em. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Tôi yêu và thương bác tôi.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.