Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Ông Diểu tức giận giương súng.
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Ngôn từ không có gì mới. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.