Lúc đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi. Còn ở đây đều là người lớn cả. Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn!
Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Nếu không bình tĩnh, tự chủ được thì nó sẽ khiến ta làm những việc ngớ ngẩn và tai hại vô cùng. Ba đứa chúng tôi Herb Cohen, Brazie Abbate, và tôi có một cậu bạn cùng lớp tên cúng cơm là Gilbert Mermelstein, nhưng chúng tôi quen gọi là Gilbert bằng cái tên thân mật là Moppo hơn.
Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám. Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Không có gì làm họ mất tập trung khi đang nói. Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị.
Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Bạn phải tự đánh giá rằng mối quan hệ của bạn thân thiết ở mức độ nào, sau đó mới có thể phá vỡ những điều cấm kỵ khi nói chuyện. Không nên dò hỏi quá cặn kẽ, chất vấn người ta đến đường cùng như thể họ đang phải trải qua một kỳ thi vấn đáp vậy.
Jim trông thấy tín hiệu. Tập trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi ám ảnh nào chi phối, nhất là không sụp bẫy như anh chàng Benny tội nghiệp. Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa.
Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Khi thực hiện một chương trình phỏng vấn trên đài, tất nhiên tôi phải chuẩn bị trước một cẩm nang để hỏi.
Tôi viết đôi dòng lý lịch và đánh liều nộp lên đài. Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này. Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười. Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận sau câu hỏi giả định của bạn.
Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Benny. Chả là ông giám đốc của đài nói rằng ông ấy thích giọng nói của tôi, nhưng ông ta chưa hề hứa hẹn với tôi điều gì. Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình.