Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Tôi vẫn không nói lời nào…
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Cái thùng rác lở loét hơn. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Nhưng mà tôi ươm mầm. Bác vòng sang phía trái tôi.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.