Ông ấy thấy rõ như vậy và điều đó làm cho ông vui là lẽ tự nhiên. Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi.
Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Chính đảng Cộng hòa cũng phản kháng, đòi Ngài từ chức. Bạn có biết câu chuyện lạ lùng này không? Sau ngày dài làm lụng khó nhọc, một mụ chủ trại dọn cho những người giúp việc một đống cỏ khô thay bữa chiều.
Còn ông thì vẫn thường nói với mọi người rằng bà là nhân vật quan trọng nhất trong đời ông. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Cả cơ thể người đó, những hạch, những gân, những bắp thịt, đều co cả lại trong một thái độ từ chối.
Nhưng trong những tiểu tiết đó, ta phải giữ một thái độ phong nhã thì mới có hạnh phúc trong gia đình được. Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi.
Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo. Tôi đã có một lần phỏng vấn Stefanson, nhà thám hiểm sống 11 năm ở gần địa cực, trong 6 năm ăn toàn thịt bò và uống nước lạnh. Bức thư đó ông viết cho con ông và đã làm cho hết thảy những người đọc rung động tơ lòng đến nỗi được hàng trăm tạp chí và nhật báo đăng lại, được đài vô tuyến điện truyền thanh biết bao lần và được dịch ra không biết bao nhiêu thứ tiếng.
Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Nếu ông giúp tôi việc đó, tôi sẽ lấy làm quý hóa lắm và mang ơn ông vô cùng. Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. tôi muốn có thì giờ tháo bộ máy ra xem xét nó chạy ra sao". Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác.
Hai tháng sau, lúc tôi dọn nhà, chị cho tôi hay sắp thành hôn với cháu đầu bếp chánh. Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết. Xin bạn nhớ lời này của Emerson: "Mỗi người đều có chỗ hơn tôi; cho nên ở gần họ, tôi học họ được".
Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L. Tay nên có cây viết chì hay viết máy để đánh dấu ở ngoài lề những lời khuyên nào mà bạn tính thi hành.
Ông nói với các nhà nhiếp ảnh rằng: "Anh em còn lạ chi việc đó. Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm". kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng.