Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc. Có bon chen bẩn, ác. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Và ta bị ức chế liên tục. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Ăn xong lên giường nằm. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Từng trang, từng trang… Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Người bảo người là ác.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.