- Nếu cậu bằng lòng để thời gian trôi qua và không chịu nỗ lực tìm cách để trả nợ, thì chứng tỏ linh hồn của cậu là linh hồn của một kẻ nô lệ. Ông Sharru Nada bỗng chú ý đến ba ông lão đang cày ruộng bên vệ đường. Như các bạn đã biết, nếu giàu có ta sẽ mua được nhà cửa, những đồ vật sang trọng, tiện nghi; ta cũng có thể đi đến nhiều nơi và được ăn nhiều món ngon, mua được nhiều châu báu hay các vật trang sức quý hiếm, hoặc ta có thể xây nhiều đền đài tráng lệ cho các vị thần… Sức mạnh của sự giàu có là ta có thể làm được tất cả những điều mà ta mong muốn.
Bạn phải tạo ra nguồn thu nhập dồi dào để bảo đảm cho cuộc sống tương lai của mình. Theo luật, ông ấy có thể bán anh như một món hàng để lấy tiền trả nợ. Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực.
- Thông thường, cuộc đời của mỗi người đều phải trải qua các giai đoạn từ thuở ấu thơ cho đến bạc đầu. Nhìn vùng đất khô cằn, nứt nẻ, ngay cả ngọn cỏ cũng không thể sống nổi, tôi hiểu rõ tại sao con người lại tránh xa vùng đất thiện này. Tôi không biết phương hướng nào dẫn đến Babylon, nên cứ nhắm mắt đi bừa trong sa mạc.
Vì thế, trước hết cháu phải tạo ra một đạo quân tiền vàng làm nô lệ để kiếm ra thật nhiều tiền cho cháu. Đêm đó tất cả bọn ông bị nhốt vào một chỗ và sáng hôm sau, người chủ nô lệ mang cả bọn ra chợ bán. - Ông Arkad giàu nhất, bởi vì ông ấy là người giỏi nhất trong việc tìm ra vàng.
Trước đây tôi có quen một người thợ làm dép tên Ansan. Những ngày tiếp theo, hai con lạc đà di chuyển rất chậm chạp, thức ăn và nước uống đã cạn, trong khi đó ánh nắng mặt trời không ngừng đổ lửa xuống người tôi. Còn ông, nằm dài trên cát, ông nhìn lên những vì sao trên trời và nghĩ ngợi về số phận phía trước của mình.
– Quan tể tướng đáp lại – Chúng ta không thể kết án một người thành đạt vì lý do anh ta biết cách kiếm ra nhiều tiền bạc, đồng thời cũng không thể nhân danh công lý nhằm tước đoạt tất cả của cải do họ kiếm được bằng con đường làm việc chân chính để chia cho những người kém năng lực làm việc hơn họ. Khi đến nơi, ông kinh ngạc khi thấy hàng ngàn người đang làm việc; một số người đào đất dưới đường hào, những người khác đang trộn bùn để đóng thành gạch; còn số đông nhất thì đang khuân những giỏ gạch nặng trĩu và leo lên những bậc thang để chuyển gạch tới nơi đang xây. Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy.
Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông. Số còn lại ta sẽ chia đôi. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ.
Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người. - Người chủ của chiếc xuyến này từng là người bạn của tôi. Ông Arkad âu yếm đặt bàn tay của mình lên đầu Nomasir và nói:
Khi nạn đói xảy ra, ông đã mua ngũ cốc từ Ai Cập chở về Damacus để phân phát cho dân chúng và nhờ vậy mà không có ai chết đói cả. - Quả thật vậy sao! Anh thợ rèn giáo mác ơi, có phải anh định chơi khăm tôi khi đến tìm Mathon này không phải để vay vàng, mà là cần một lời khuyên? Đã có nhiều người tìm đến tôi chỉ vì mục đích muốn có vàng để chi trả cho những việc làm rồ dại của họ, chứ tôi chưa thấy ai đến xin tôi lời khuyên cả - dù rằng có lẽ chẳng ai hơn được những người cho vay vàng trong việc đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho những ai đang bối rối vì tiền bạc. Về mặt thời gian, mọi người đều có được như nhau, nhưng một số người đã để nó trôi qua rất lãng phí.
Dần dần, tôi nhận thấy chủ các cửa hiệu rất tin tưởng tôi và luôn vui vẻ bán chịu cho tôi mỗi khi tôi không có đủ tiền để trả lúc mua hàng. Theo luật, ông ấy có thể bán anh như một món hàng để lấy tiền trả nợ. - Vàng chứ, chọn vàng chứ! – Hai mươi bảy người cùng đồng loạt lên tiếng.