Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Sao lại xé sách hở con.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.