Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Bây giờ là 12h26 đêm.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Cười vui cho dễ sống.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Hai khoang thiện, ác.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.