Thời Benjamin Franklin, các tín đồ phái Quaker [12] cũng thường dùng nó ở tỉnh Philadephie. Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát. Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một số xe và một số tài xế chuyên đi giao hàng.
000 người chỉ có một người bị sét đánh (nghĩa là phần rủi ro chỉ là 1/350. Bà tiếp: "Như vậy có kết quả. Ta hãy nhớ rằng "chúng tuy nhỏ mà tai không nhỏ" và rất để ý tới những lời nói của bậc mẹ cha đó.
Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake. Sợ, lo, oán, ghét, tính vô cùng ích kỷ, không biết thích nghi với hoàn cảnh, những cái đó đôi khi là nguyên nhân của bệnh đau bao tử và chứng vị ung. Ông đã kể bốn nguyên nhân chính thường sinh ra chứng nầy.
Thần kinh họ đương bị kích thích dữ". Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H.
Cả vua Lear trong kịch của Shakespeare cũng la hét: "Có đứa con bạc bẽo thật đau đớn hơn bị rắn độc cắn!" Đầu đuôi thế này: Tôi gây một tổ chức vĩ đại, chuyên môn dạy học những người đã trưởng thành. Nếu ta không thể yêu được kẻ thù, làm tốt cho họ, thì ít ra ta cũng phải yêu lấy ta chứ? Ta phải yêu ta, khiến họ không thể làm chủ hạnh phúc, sức khỏe và những nét nhăn trên mặt ta được chứ?
Ông khổ công tra cứu đến nỗi chẳng thấy mấy lúc ông đã có thể diễn thuyệt và thảo luận về những vấn đề đó, dù không lúc nào ông rời chiếc ghế có bánh xe. Đời tôi có mục đích, có định hướng cũng nhờ nó, mà hạnh phúc của tôi tăng lên được nhiều, sức khoẻ dồi dào cũng nhờ nó nữa. Tại nhà thương, ông không chịu nằm trong phòng riêng mà xin nằm trong một phòng chung để được gần những người đau khổ khác.
Trước đó, tôi định đến ngân hàng vay một trăm Mỹ kim nhưng bây giờ tôi sẽ quyết sẽ vay hai trăm. Như trường hợp của bà Margaret Taylor Yetes chẳng hạn, một người đàn bà nổi danh nhất trong giới Hải Quân Hoa Kỳ. Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai.
Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên. Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại. Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.
Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Ông đáp: "Điều kiện quan trọng nhất để thành công là yêu công việc của mình, như vậy thì tuy làm hàng giờ mà có cảm tưởng mình chỉ giải trí". Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày.
Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà. Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó. Đây là hai trang đó: