Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Nhưng mà tôi ươm mầm. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.