- Thôi thầy, đừng làm lớn chuyện! Bây giờ tôi chỉ cho thầy. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng.
Tôi thích coi anh dạy chó lắm. Thiệt là bậy và ngu quá. Phải làm ngược lại như vậy mới được.
Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao. Đứa nhỏ giữ lời hứa. "Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau".
Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã. Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Tôi rất ghét nói đi nói lại.
Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Tái Bút: Có lẽ ông muốn biết đoạn trích sau này trong tờ báo Blankville và muốn truyền thanh nó trong đài của ông". Đó là quy tắc thứ nhất.
"Dạ, lần này tôi bị bắt tại trận. Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. Muốn biết tình hình, tư cách một người ra sao, ta chỉ cần xét người đó dùng những phương tiện nào để thỏa mãn thị dục huyễn ngã.
Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Sau cùng ông ta phải nhận rằng tôi có lý, nhưng lúc đó tôi phải ra về, không kịp cho ông ta biết kết quả cuộc điều tra của tôi.
Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. - Tôi để họ nói cho thỏa, và tỏ ra rất sẵn lòng, rất chăm chú nghe họ. Một công ty hàng không chỉ bày trong tủ kính một hình vẽ lại đúng những bộ phận điều khiển máy bay kiểu Douglas mà làm cho không ngớt người tụ lại coi.
Sau cùng, ông hỏi qua loa về lý lịch ông Cubellis, rồi mời ông phó hội trưởng lại nói: "Tôi tưởng ông này giúp việc cho chúng ta được". Khí giới đó chắc chắn có hiệu quả hơn hết cũng như nọc rắn hổ vậy, không ai thoát khỏi chết. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải".
Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết. Ông sẽ ban riêng cho tôi một ơn lớn nếu ông vui lòng trả lời những câu hỏi đó và thêm vài lời bình phẩm mà ông cho là có ích rồi bỏ bức thư vào trong bao thư có dán cò sẵn tôi gởi theo đây. Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông.