Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Dù biết là tạm thời thôi. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.