Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Phải có mối quan hệ.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Đã bảo chả thích viết đâu. Thằng này ăn mặc phong phanh. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.