Chẳng có gì đáng bực cả. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Cũng như với cuộc đời này. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Thật lòng, tôi muốn khóc. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.