Đó là một bài học khôn ngoan và rất cần thiết cho trường hợp của tôi bây giờ. - Lẽ nào anh không rút ra được bài học gì sao? Thật ra, điều này cũng đơn giản thôi, chính là: "Nếu anh muốn giúp bạn bè của mình, thì phải sao để gánh nặng không chuyển từ bạn bè sang cho chính bản thân anh". Arkad không chỉ được mệnh danh là người giàu nhất ở thành Babylon, mà còn được mọi người ngưỡng mộ bởi tính tình hào phóng và cởi mở.
Nó nằm ở khoảng kinh độ 30, phía trên đường xích đạo, có khí hậu nóng và khô. Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng chúng tôi không tài nào đếm được. Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp:
- Xin đừng dừng lại! Anh hãy vui lòng nói tiếp đi! Có phải chính anh đã từng được vị nữ thần đó phù hộ và thắng bạc ở các sòng bài không? Và tôi hứa rằng sau bữa tiệc tối nay của những con người quý phái, tôi sẽ trả lại ngay cho anh. Nhưng các bạn đã không cố gắng để làm việc hết lòng.
Anh hãy hứa với tôi là nếu được một ông chủ mua, anh hãy cố gắng làm việc thật chăm chỉ cho ông ta. Tất cả sự giàu có của nó là nhờ ở con người. Do thế, cách duy nhất là chúng ta phải dạy cho tất cả mọi người biết cách làm giàu.
Đây chính là phương thức chữa trị thứ ba: “Mỗi một đồng bạc ví như một tên nô lệ làm việc chăm chỉ cho bạn. Ông đã xuất sắc vận dụng các câu chuyện có không khí của thời kỳ Babylon cổ để minh họa cho những vấn đề mà ông đưa ra. Do thế, tôi sẽ không cho bất kỳ ai vay tiền nếu tôi không tin tưởng vào khả năng hoàn lại tiền của người đó.
Công việc đã chứng tỏ nó là người bạn tốt nhất của ông. Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này. – Ông Algamish tươi cười đáp lại.
Nhờ vậy, người dân Babylon mới có thể cày cấy, trồng trọt và chăn nuôi, có được cuộc sống sung túc, giàu có trên mảnh đất quê hương mình. - Của Megiddo và của cậu nữa. Tôi cũng nói với bà ấy rằng, tôi không phải là người sinh ra để làm nô lệ, mà là con trai của một người tự do, chuyên làm yên ngựa ở Babylon, đồng thời kể lể nguyên nhân tôi lưu lạc đến vùng Syri này.
Dabasir nói với Kauskor, người chủ tiệm, đang nở nụ cười tươi rói trên môi: Theo thời gian, tài sản của con mỗi ngày một gia tăng, con không những thu lại số vàng đã bị mất trước đây, mà còn kiếm được nhiều vàng hơn thế nữa. Đến đây, sự do dự trong ông khi nhận lấy trách nhiệm rèn luyện Hadan Gula bỗng biến mất.
Và rồi cha của ông sau đó không còn cách nào kiếm đủ tiền để chuộc lại ông. Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. Nhưng từ trước đến giờ cậu không có ý chí chiến đấu và đã chấp nhận bại trận một cách nhục nhã.
Nhớ đừng uống hết nước và ăn hết thức ăn trước khi về đến xứ sở của cậu đấy! Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt. - Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay.