Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết). Ông ta cầm một lọ rồi tới lọ khác, đọc miếng giấy; hỏi tôi vài câu rồi chúng tôi trò chuyện thân mật.
Tôi xin gởi một bản theo đây biếu ông. Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác.
Vậy, muốn giữ hạnh phúc trong gia đình xin bạn nhớ quy tắc thứ ba: Đừng chỉ trích Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ. Nhiều năm trước, một khách hàng giận dữ bước vào văn phòng ông J. Hiện nay cháu đã trở nên một trong những thư ký hoàn toàn nhất mà tôi được biết.
Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết". Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú. 5- Họ thích cái gì thì bạn nói với họ về cái đó.
Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Cái tài nhớ được và kính trọng tên bạn, và tên những người cộng sự của ông, là một trong những bí quyết đã làm cho ông nổi danh; ông tự phụ rằng nhớ được tên họ một số đông thợ của ông, và khoe rằng ông còn đích thân chỉ huy xí nghiệp của ông ngày nào, thì không có những vụ làm reo khuấy rối sự yên ổn và cần mẫn trong các xưởng ông ngày đó. Trong những trường hợp thuận tiện nhất, cũng đã khó mà sửa được ý kiến của người khác.
Thì đây kết quả như vầy: Ông Steinhardt viết thư cho tôi kể: "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi. Tôi thì tôi ưa trái cây lắm. Nhưng bù vào đó, thần cũng biết chút ít về sử ký và có lẽ có vài đức tính khả dĩ có thể dùng được trong chánh trị và ngoại giao".
Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất đẹp. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets".
Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt". Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc.
Như vậy có lầm lỡ một chút cũng không sao. Cô giáo dạy tôi, nói thẳng cho tôi biết rằng phải quên hết những điều cũ đi để bắt đầu học lại từ đầu. Lawes, giám đốc khám Sing Sing, công nhận rằng những lời khuyến khích có nhiều kết quả rất tốt, cả với những tội nhân chai nhất.
Hai trăm năm trước, những người giàu có thường biếu tiền cho các văn sĩ để được thấy tên mình trên chỗ đề tặng của tác giả. Kết quả tốt hơn vô cùng. Vậy muốn dẫn dụ người khác, xin bạn theo quy tắc thứ bảy là: "Để cho họ tin rằng họ hành động hoàn toàn theo sáng kiến của họ".