Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Nhưng mà tôi bỏ học. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Chẳng có cái gì đập. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Chúng là những kiệt tác. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Một cái gì đó kinh điển. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.