Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Không không cần gì cần ai nữa.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Một cái gì đó kinh điển.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Thôi, đứng dậy xem tí đã. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.