Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. - Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời.
- Cảm ơn ông, - James khẽ đáp. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình:
Tuy thế, James vẫn tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn với việc chuẩn bị này. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công. Nếu đúng thì họ chuyển sang ý khác.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James. Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn.
"Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Jones bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ nơi góc phòng và mang ra cho James một chai La Vie ướp lạnh: - Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy.
Thế nhưng mọi chuyện hóa ra ngược lại. "Những cuộc gặp gỡ đột ngột như thế này thường hiếm khi hứa hẹn điều gì tốt đẹp", James thầm nghĩ. Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy.
"Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết.
- Cậu có rảnh không? Lúc nào anh cũng sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm của mình với bất kỳ ai. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.