Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung. Tôi đòi thịt bò chiên đàng hoàng, ông ạ. Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty.
Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ. Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.
Chính sự không có lấy một mục đích nhất định, sự chạy loanh quanh hoài, như điên khùng nó sinh ra bệnh thần kinh suy nhược và biến đổi đời sống của ta thành một cảnh địa ngục. Nếu Abraham Lincoln sinh vào một gia đình quý phái, được vào học tại Đại học đường Harvard, được hưởng một lạc thú gia đình hoàn toàn, có lẽ ông đã chẳng thốt ra những lợi nhiệt thành, tự đáy lòng, khi ông tái cử Tổng Thống Hoa Kỳ: "Tôi sẽ cố không xử ác với bất cứ ai và sẽ đại lượng, bác ái với mọi người". Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy.
Nhà tôi cằn nhằn, vì không tiền trả tiệm tạp hóa mà nhà thì đông miệng ăn. Charles Darwin làm như vậy. Thưa với bà: "Thưa cô, dượng làm mất mặt cô như vậy, quả là dượng có lỗi; nhưng thành tâm xét, đã gần nửa thế kỷ mà cô vẫn càu nhàu về chuyện đó hoài, thì cô còn vô lý hơn dượng lắm nữa".
Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố. Ta phải cám ơn và rán sửa mình chứ!". Sáng nay đẹp trời, ông nội đi dạo chơi đâu vậy?".
Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích. Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân. Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại.
Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp. Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.
Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Và sau khi làm những công việc ấy rồi, họ thấy trong bốn trường hợp có tới ba trường hợp họ khỏi phải hỏi ý tôi nữa, vì giải pháp hiện ra như một trò ảo thuật vậy. L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi).
Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn. Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có từ 180 triệu năm nay.
Đời sống chung của cặp vợ chồng sung sướng quá đến nỗi ông bà thường quỳ gối cầu trời cho được sống hoài cảnh thần tiên ấy. Nhưng chuyện xảy ra thiệt. Phương pháp ấy thiệt hay, nhờ đó mà Galli-Curci khỏi mệt, khỏi bị kích thích tinh thần trước khi đóng trò.