Nhưng xin căn dặn bạn điều này: nếu không có tài riêng về nghề bán hàng thì đừng đi gõ cửa từng nhà mà rao hàng. Uỷ ban có thể quyết định phải kiếm thêm sự kiện nữa, hoặc làm việc ngày việc nọ, hay không làm gì hết. Tôi phỏng vấn ông Henry Ford ít năm trước khi ông từ trần.
Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Nếu chiến tranh không kết liễu ngay lúc đó thì chắc là tôi nguy rồi. Quy tắc ấy đã giúp các bạn xuất vốn và tôi, đỡ lỗ cả ngàn Mỹ kim".
Bác sĩ Fink khuyên ta điều ông đã thi hành và thấy công hiệu - đặt một chiếc gối dưới đầu gối để hai chân được nghỉ ngơi, khỏi căng thẳng; dưới cánh tay cũng đặt những chiếc gối nhỏ như vậy. Ông luôn luôn mất ngủ - đọc sách đến nửa đêm - năm giờ sáng đã dậy và bắt đầu đọc thư cho thơ ký đánh máy. Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa".
Nếu chúng ta, rên rỉ giẫy giụa, sinh ra chua chát, thì cũng không thay đổi được tình cảm mà chỉ làm thay đổi được tính tình, cơ thể ta thôi. Chung quanh là đất cằn và hầm hố mà trong nhà thì xó nào cũng đầy những con gián. Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói.
Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy. chỉ là những thói xấu, không kém không hơn". Tôi đã thấy thường quá đến nỗi không còn ngạc nhiên gì nữa.
Như vậy nghĩa là gì? Có phải tôi đã dám cả gan nói trắng với các bạn rằng: Khi bị ưu tư đè nghiến và đầu óc rối như tơ vò thì bạn chỉ cần có nghị lực một chút là tâm trạng của bạn hoàn toàn thay đổi đi không? Phải, chính tôi muốn nói vậy đó! Mà chưa hết đâu. Tôi tưởng mình đã biết hết các mánh khoé và đầu cơ thì sẽ lời, vậy mà rồi lỗ, không còn một xu. Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.
Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, vì những công việc làm đó gần như máy chạy không phải suy nghĩ, cho nên tôi vẫn lo buồn. Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng. Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi".
Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều. Alffred Adler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, có nói một câu lạ lùng nhất từ trước tới giờ. Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn.
Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ. Những người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình âu yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy. Đọc cuốn Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căn thẳng.
Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!". Kinh nghiệm, hoàn cảnh, di truyền đã tạo ra sao thì ta phải vậy. Sau đó, có ba chàng trong bọn hỏi cưới tôi".